Thứ Năm, 12 tháng 2, 2015
[Fic][Trans] Broken - BuraGeki part 1
Broken
Part 1
“Đó… là hắn ta…”
Chuyện xảy ra vào một ngày khá bình thường. Black ở trong bếp, làm bữa sáng và chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày làm việc mới. Thật hiếm hoi mới có ngày Gekikara dậy sớm như hôm nay, ngồi bắt chéo chân trong phòng khách và xem TV. Đã được khoảng 3 tháng kể từ khi họ sống với nhau, và Geki thích nghi khá tốt trong cuộc sống với Black và con trai cô. Gekikara không có cha mẹ, còn cha mẹ Black đã từ mặt cô khi biết tin cô có thai. Họ đồng ý rằng việc sống chung sẽ tốt cho cả hai người.
Tách. Gekikara nhìn chằm chằm TV đang chiếu bản tin sáng, cắn móng tay. Đây là một thói quen cũ khó bỏ của cô. Lớp sơn móng tay bong ra từng chút một. Cô ấy sẽ cần lớp sơn móng mới.
“…đã cố gắng cướp một trạm xăng địa phương và dùng súng…giết chết một sĩ quan cảnh sát trong cuộc đấu súng…đã bị bắt giữ…danh tính và hình phạt đến nay vẫn chưa được tiết lộ…”
Tách. Tách. Bộ mặt tơi tả với chiếc mũi bị gãy trong chốc lát phản chiếu một cách trống rỗng bên trong đôi mắt ấy. Geki cười khúc khích nhớ lại những niềm vui khi nghe tiếng nứt vỡ của xương lúc cô không thương tiếc giáng cho hắn những cú liên hoàn bằng cả hai nắm đấm.
Không, khoan đã, có điều gì đó không đúng. Nụ cười mờ nhạt dần trên khuôn mặt Gekikara. Nó được thế chỗ bởi sự tức giận. Cơn thịnh nộ đã bao bọc mọi giác quan của cô, dù cho có vô số bàn tay đang cố gắng kéo cô tránh xa khỏi hắn. Sự ngứa ngáy muốn phá hủy toàn bộ tế bào trong cơ thể hắn chạy sượt qua đôi bàn tay đang bị khóa lại của cô,và cô phản kháng lại. Làm sao hắn dám? Sao hắn dám đụng vào cô ấy?!
Giờ thì cái thứ rác rưởi kia lại tiếp tục làm hoen ố thế giới với đôi bàn tay bẩn thỉu của hắn.
Tách...
Cô liếc nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ.
Liệu khi thằng bé đó lớn lên có giống như cha nó? Cặn bã. Cô nghiêng đầu, tay vẫn đặt trên miệng. Tách. Cô đứng dậy khỏi sofa, bước đến trước chiếc nôi trắng cạnh giường ngủ. Đứa trẻ ngủ ngon lành ở giữa. Nó đã không còn là trẻ sơ sinh, và đã học cách đi bằng đôi chân mình vài tuần trước.
Cô tò mò nhìn chằm chằm hình thể nhỏ bé đó. Thứ này… Bàn tay cô chạy dọc theo gương mặt đang say ngủ của nó. Gương mặt của hắn lóe lên trong tâm trí. Lông mày cô nhíu lại thật sâu. Thứ này…nó đem tới cho Black quá nhiều đau đớn tủi hổ…
Thứ này có tội lớn khi để cô thấy được nỗi buồn trong đôi mắt cậu ấy.
Nó khiến cậu ấy đau đớn…giống như cha nó.
Bàn tay cứng rắn siết chặt lấy gương mặt non nớt của đứa bé.
Nó choàng tỉnh, đôi mắt mở to vì cơn đau đột ngột, bàn tay nhỏ bé nắm lấy những ngón tay của Gekikara, chân đạp liên tiếp vào không khí một cách tuyệt vọng. Tiếng khóc của nó bị bóp ngẹt dưới sự kìm kẹp của bàn tay cô.
Thấp kém. Rác rưởi. Chết đi.
Cô siết chặt hơn bàn tay đang nắm lấy nó.
“Cậu đang làm gì?!”
Bàn tay cô nới lỏng trong cái nhìn ngắn ngủi sang bên cạnh, trước khi một bóng đen lao vào cô với tốc độ khủng khiếp.
Black chặn cô vào tường, một tay đặt lên vai cô, một tay nắm chặt lấy cổ tay cô. Thằng bé phía sau ồn ào khóc lớn. “Cậu định làm cái gì?!” Black rít lên bằng một giọng nói đầy nguy hiểm.
Thay vì trả lời, Gekikara giãy dụa, cố gắng đẩy cô ra. Black không nới lỏng tay mà tăng thêm lực chặn Geki vào tường. “Trả lời tôi.”
Gekikara liếc nhìn Black. Nhận ra sự tức giận trong đôi mắt người bạn, cô hơi co người: “Tôi…” Gương mặt của hắn lại hiện ra một lần nữa. Cô quắc mắt, giận dữ giật tay mình ra khỏi sự khống chế của Black. “Thứ đó sẽ làm tổn thương cậu. Cũng giống như hắn ta. Nó sẽ giống như h—”
Geki ngã xuống, đập mạnh vào tường, chết lặng nhìn chằm chằm Black, bàn tay giơ lên chạm vào má. Sự tức giận trong mắt Black như được hòa thêm một thứ gì khác, ngay bây giờ. Là sự ghê tởm.
Black quay lưng lại phía Gekikara, bế đứa con trai đang khóc vào lòng. Cô cố gắng trấn an sự sợ hãi của con mình bằng cách xoa nhẹ lên lưng thằng bé. Đằng sau vang lên tiếng sột soạt của quần áo ma sát, kết thúc bởi tiếng cửa đóng sầm lại. Biểu hiện của Gekikara khi nãy đã khắc sâu vào tâm trí Black. Trái tim cô quặn lại đau đớn.
---------------
Gekikara để cảm giác bàn tay đấm vào mặt của người đàn ông cùng tiếng la hét của chúng bao phủ suy nghĩ mình.
Tại sao? Nó không đau khi cô ấy tát cô, nhưng bây giờ cảm giác giống như có hàng trăm viên gạch ép chẹt trong lồng ngực, cố gắng đè cô gục ngã. Cô vẫn không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Máu.
Thứ hương vị của chất lỏng mang mùi vị của đồng lan ra trong miệng.
Đã thật lâu cô không có được cảm giác này. Ai là người ngăn cô lại? Ngăn cô làm tổn thương bản thân và những người xung quanh? Ah…
Cô hạ gục một tên khác, cố gắng để tầm nhìn bị máu bao phủ và tâm trí được thứ mùi tanh tưởi ấy làm cho tê liệt. Cô không muốn nghĩ. Cái nhìn đó. Cô đã thấy nó trước đây. Trong một góc nào đó của ký ức. Nhưng cô không muốn nhớ lại.
Crack.
Geki không chắc chắn được âm thanh đó đến từ cô hay những tên bị đánh xung quanh. Một tên lôi ra một con dao rỉ sét dài, sau khi mệt mỏi với việc dùng nắm đấm của mình mà không thể giành phần thắng. Cô cười. Giờ thì cô đã hiểu tại sao.
__Vì tôi là một con quái vật.
==========
Tách. Cô bé ngồi thu lu trong góc của một căn phòng tối tăm, tiếp tục cắn móng tay. Đó là tất cả những gì nó có thể làm để chống lại cái đói. Nó nhận ra rằng việc giữ miệng mình bận rộn sẽ tạm thời giúp nó quên đi cái dạ dày trống rỗng. Lần cuối “mẹ” bắt gặp nó cắn móng tay, bà ta đã trói hai tay nó lại sau lưng và đánh đập nó tàn bạo.
Tách. Dù vậy, cố gắng cũng không giúp gì cho nó. Đã được 1 ngày tính từ lúc mẹ cho nó chút đồ ăn cầm cự. Có lẽ bà ấy đã tức giận.
Nó không chắc chắn về ý nghĩa của từ “mẹ”. Dù nó đã học về nghĩa của từ này trong thời gian ngắn ngủi được phép tới trường.
Tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài cánh cửa. Cô bé cuống quít bỏ tay ra khỏi miệng. Nó không cảm thấy đau khi bị mẹ đánh, nhưng lại thấy khó chịu đến ngất đi. Phải mất vài giờ để tỉnh dậy, và sau đó, nó nhận thấy thân thể rất khó để di chuyển.
Cánh cửa duy nhất của căn phòng bật mở, và mẹ nó bước vào với một chiếc hộp trong tay. “Rena, đến đây.”
Nó hy vọng ngước nhìn người mẹ, cố gắng kéo lê mình đến bên cạnh đó. Con bé ngồi dưới chân mẹ, nhìn lên bà.
Người mẹ cúi xuống, nắm lấy con bé một cách thô bạo, quỳ xuống bên nó. “Tao mang cho mày một thứ.” Bà ta thì thầm.
Nó nhăn mặt, cơ thể bé nhỏ rùng mình. Một mùi hăng hắc mang theo vị đắng bám trên người mẹ nó. Con bé nhận thức được sẽ không có chuyện gì dễ chịu xảy ra khi trên người bà ta có thứ mùi vị này.
Người phụ nữ mở hộp, lấy ra những chiếc que nhỏ. Là diêm. Bà ta đổ những que diêm ra trước mặt Rena, “Hãy nhìn xem.” Bà ta ra lệnh. Nó bối rối nhìn những que diêm, rồi lại nhìn gương mặt của mẹ.
Dùng chiếc hộp, bà ta đánh diêm một cách nhanh chóng. Rena nao núng, ánh sáng đột ngột khiến con bé sợ hãi.
Bà ta túm lấy nó, móng tay dài để lại trên làn da xanh xao từng vệt xước ứa máu, và ngay lập tức dí que diêm vẫn đang cháy vào cánh tay nó. Rena vặn vẹo không thoải mái, chỉ biết nhìn và ngửi mùi thịt cháy xém từ chính bản thân với đôi mắt mở to.
Sự tức giận và ghê tởm tràn ngập đôi mắt người mẹ. Biểu hiện khi nãy của cô bé có vẻ đã khiến bà ta phật lòng và nổi trận lôi đình. “Tại sao mày không khóc? Mày là thứ quái vật gì hả? Nó đau, đúng chứ? Mày đã sợ hãi đúng không? Cảm nhận đi, đồ chết tiệt!”
Nó không thể. Nó không thể hiểu được cái “đau” mà mẹ bắt nó cảm nhận. Tất cả những gì con bé thấy là sự khó chịu khi da nó nhăn nheo và xoắn lại trong ngọn lửa nóng. Mẹ tiếp tục đốt những que diêm mới, để lại những vết bỏng xấu xí trên cánh tay nhợt nhạt của nó. Làn da hiện lên từng vết nứt và máu đỏ nhỏ từng giọt xuống sàn nhà. Đôi mắt to của con bé chăm chú quan sát, dường như bị cuốn hút bởi chất lỏng đỏ sẫm chảy ra từ cơ thể. Nó biết rằng mình nên cảm thấy đau khi bị chảy máu.
Mẹ đột ngột nở nụ cười. Bà ta đã quá mệt mỏi vì việc này. “Mày là thứ rác rưởi bẩn thỉu. Qua đây.” Mẹ nắm lấy cổ tay gầy gò của đứa con và nửa như kéo lôi nó ra khỏi cửa, bước vào phòng tắm. Không thèm cởi quần áo, bà ta ném Rena vào bồn tắm, mở vòi nước.
Nước lạnh nhanh chóng chuyển thành nóng khi người mẹ tiếp tục xả nước lên người nó. Rena quay lưng lại phía vòi sen, co ro vào một góc của bồn tắm khiến hầu hết nước chỉ có thể bắn vào phía sau cổ và lưng. Cái nóng dần tiến đến cực hạn. Rena ghét chuyện này. Da sẽ bị tróc, và ngứa ngáy khi mọc da non vào sáng hôm sau, làm cho nó thấy vô cùng khổ sở.
“Tất cả là tại mày! Là lỗi của mày nên ông ta mới bỏ tao! Mày chỉ là thứ rác thải cặn bã không hơn không kém! Sẽ tốt hơn nếu mày biết thế nào là đau đớn khổ sở. Nhưng không. Mày chính là một con quái vật ghê tởm!” Bà ta liên tục hét lên.
Rena run lên, nước mắt bắt đầu che mờ tầm nhìn. Nó không mong muốn điều này. Nó đã cố gắng rất nhiều để không khiến mẹ thất vọng. Con bé đã làm mọi thứ mẹ muốn nó làm, nhưng đến cuối cùng, bà ta vẫn chọn vứt bỏ nó.
Cuối cùng bà ta cũng tắt vòi nước, ra ngoài, vừa đi vừa càu nhàu, để lại Rena ướt sũng trong bồn tắm.
Tiếng nức nở lặng lẽ vang lên.
=========
Tất nhiên. Làm sao mà cô quên được cơ chứ?
Chậm rãi lê bước ra khỏi con hẻm tối tăm, Gekikara để lại một vệt máu dài nhỏ giọt theo từng bước chân. Cánh tay phải của cô dường như đã mất đi tri giác.
__Tôi là thứ rác thải không có giá trị.
Cô đã cố gắng lấy đi thứ gì đó quí giá đối với Black. Cô quả là một kẻ ngu ngốc và mù quáng. Nhớ lại cái cách Black mỉm cười nhẹ nhàng khi ôm đứa con trai vào lòng… Cậu ấy hoàn toàn có quyền để đánh cô, để nhìn cô với ánh mắt đó. Đó không phải lỗi của đứa trẻ, đó là lỗi của cô.
Một con quái vật không thuộc về thế giới của kẻ bình thường.
Nhưng dù sao, cô vẫn thấy sợ. Sợ Black ghét bỏ cô. Sợ cậu ấy không muốn nhìn thấy cô xuất hiện nữa. Giống như mẹ cô.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét