Chương 2: Án mạng
"Trung uý... À không, là Đội trưởng Watanabe, chúc mừng." Trưởng phòng thấp hơn tôi, đứng hơi ngẩng đầu nhìn tôi cười. Đôi mắt long lanh của Trưởng phòng hơi nheo lại. Tôi vẫn luôn nghe nhiều lời đồn đại về người sếp này, nghe nói cô ta vô cùng thông minh, từng được Cục trưởng đích thân khen ngợi, lập rất nhiều công lao, đồng thời cũng là người khiến cả Bộ trưởng tức giận, đến nỗi bị giáng chức từ Tổng tư lệnh điều hành cả một trung đội trên tổng bộ xuống làm một Trưởng phòng ở chốn quê hẻo lánh này. Nhưng dù sao nhiệm vụ của cô ấy vẫn không thay đổi, làm một trong những mắt xích móc nối từ dưới lên trong Kế hoạch. Nói cách khác, cô ta và tôi đều có giá trị "Thực tế" trong kế hoạch này.
Theo đúng trình tự, Trưởng phòng đề bạt tôi làm Đội trưởng đội số 7 trong cuộc họp lần trước. Vậy nên hôm nay tôi mới phải chiêu đãi mọi người đến Rijitoko - quán rượu nổi nhất vùng Kagoshima, cách nhà tôi tới gần tiếng rưỡi đi bằng ô tô của đội, chỉ để trả tiền cho họ ăn uống. Tôi tự nhìn cái ví dày cộp tiền thưởng tiền mừng mà đau lòng. Đúng là không có cái gì cho không nhận không, họ mừng tôi thăng quan tiến chức, cuối cùng tôi lại mừng lại họ với cái vụ khao ăn khao uống này.
"Trưởng phòng, bao giờ thì bắt đầu?" Tôi ghé đầu lại gần cô ta, dùng ly rượu vang che trước mặt khẽ thì thầm.
"Oshima Yuko."
"Hả?" Tôi mất chút thời gian để hiểu cô ấy đang nói tên cho tôi. "Tôi biết, Trưởng phòng Oshima."
"Gọi Oshima được rồi. Cô không gọi tên, tôi nghĩ cô không biết." Trưởng phòng phất tay, cầm ly rượu chạm vào ly của tôi, ngửa cổ uống cạn. "Kế hoạch còn ở khâu chuẩn bị. Chúng ta không thể vội. Hơn nữa, họ chính là thí nghiệm đầu tiên." Oshima hất cằm về phía đám người liên tục uống rượu phía trước.
"Tổng bộ muốn lấy người của ta đi thực nghiệm sao?!" Tôi kinh hãi, ly rượu sóng sánh, đổ vài giọt lên áo trắng của Oshima.
"Bẩn rồi." Oshima cau mày thành hình chữ bát (ハ đại loại thế :v)
"Xin lỗi, tôi không cố ý." Tôi vội vã cầm khăn tay đưa cho cô ta.
"Cầm lấy." Oshima đưa ly rượu cho tôi. "Tôi đi lau."
Tôi tiếp nhận ly rượu, im lặng đứng nhìn bóng lưng nhỏ bé của Oshima khuất sau ngã rẽ hành lang.
Không hiểu sao tôi có linh cảm xấu.
Bà nội luôn nói giác quan của tôi rất nhạy bén. Trước giờ tôi vẫn khá tin vào cảm quan của mình. Lần này cảm nhận được nguy hiểm bên ngoài, tôi vội đặt hai ly rượu xuống bàn, lao nhanh ra phía cửa.
Đúng lúc Oshima từ WC bước ra. Thấy tôi chạy vội, Oshima lập tức đi theo: "Này, cô đi đâu thế?"
Cánh cửa gỗ bị cú đá mạnh của tôi bật văng sang một bên.
Tôi thở dốc đứng trong sân trước của quán rượu.
Trước mắt tôi là người đồng chí cùng đội mới quen hôm qua. Nằm trong vũng máu. Với đôi mắt trợn ngược và chân trái bị đứt lìa.
"Cái...?" Oshima lắp bắp.
Tôi ngồi xuống xem xét.
"Không còn mạch, anh ta chết rồi." Tôi đứng dậy, đưa tay xoắn xoắn vài lọn tóc. Đây là thói quen cũ khi tôi tập trung suy nghĩ. Oshima rất có tác phong nghiệp vụ, trong túi luôn có sẵn găng tay. Oshima đưa một đôi cho tôi, chính cô ấy cũng đeo vào, quỳ xuống cạnh thi thể xem xét.
"Người chết là Honda Towa đội 7. Tử vong do mất máu nhiều ở chân trong tình trạng hoảng sợ. Chân trái bị vật sắc nhọn cắt đứt. Có lẽ cậu ta quá sợ hãi để nghĩ tới việc cầm máu hay kêu cứu... Ừm, thời điểm tử vong vào khoảng cách đây nửa giờ, vết máu còn rất mới. Không có dấu hiệu vật lộn." Oshima ngoắc ngoắc tay gọi tôi. "Giúp tôi lật cậu ta lên."
Chúng tôi chạm tay vào Honda, nhẹ nhàng lật người cậu ta lại. Gương mặt hoảng loạn trước lúc chết đó đập thẳng vào mắt tôi, khiến tôi theo bản năng quay sang chỗ khác. Tuy làm trong quân đội, nhưng tôi không giống Oshima đã tham gia chiến đấu giết chóc hay từng làm trong đội pháp y. Tôi chỉ là một quân nhân mới tốt nghiệp được chưa tới 2 năm, nói chung mấy thứ giết người đổ máu, tôi không rành.
Nhìn hiện trường đầy máu, sống lưng tôi lạnh toát.
Oshima nhìn tôi, mím môi. Dường như suy nghĩ của chúng tôi giống nhau.
Cái chết của Honda có điểm không đúng.
Đây là do con người làm. Ai lại máu lạnh như thế? Một người như Honda vốn đã rất ít người trong vùng có thể chế ngự được cậu ta, còn lại thì cũng không có chuyện khiến cậu ta hoảng loạn đến không thể phản kháng. Vậy mà có người có thể một đường chém đứt chân cậu ta, lại khiến cậu ta sợ đến không thốt lên lời.
Là người vùng khác sao?
Honda vốn hiền lành, cả đội đối với cậu ta đều yêu quý, cũng không có khả năng gây thù oán đến phải thuê người kết liễu.
Bất thường.
Nhưng bất thường... ở đâu?
=====•••=====
Tôi mệt mỏi quăng áo khoác lên thành ghế, nằm ườn ra sofa.
Mấy ngày nay đúng là đủ mệt mà.
Con người là loài giàu tình yêu thương nhất, là động vật cao câp nhất, đồng thời cũng là thứ đáng khinh nhất, đến đồng loại cũng có thể giết. Liệu tên giết người kia có bao giờ nhìn vào tay mình mà hỏi: Bàn tay nhuốm máu như vậy có còn tư cách vui vẻ hay không?
Ngoài Honda, toàn bộ 9 tiểu đội được điều tới đều có người chết. Hôm nay chúng tôi mới tìm thấy một thi thể nữa trong khu rừng, lần này là bị chặt tay, tình trạng tương tự.
"Em có thể xin nghỉ phép mà." Yuki cầm hai cốc trà nóng bước đến, đưa cho tôi một cốc, ngồi xuống.
"Được thì em đã nghỉ." Tôi ngồi dậy, bơ phờ cầm nước lên uống. Nước nóng làm đầu lưỡi tôi hơi rát. Mấy vụ án xảy ra xung quanh vùng thực hiện kế hoạch, khu rừng phát hiện xác chết gần khu tập trung mấy ngọn núi lớn nhỏ. À đúng rồi, Yuki hay lên núi, hay là tôi hỏi cô ấy?
"Mamarin này... Hôm qua chị vừa lên núi tìm hương liệu đúng không?"
"Có gì sao?" Cô ấy nhìn tôi.
"Chỉ là... hôm qua gần khu đó có án mạng, không biết chị có thấy tên sát nhân không?" Tôi ngập ngừng. Sở dĩ tôi hỏi như vậy là vì tôi tin rằng, với người đai đen tam đẳng Karate như Yuki chắc chắn có thể cho tên sát thủ kia ăn đòn rồi an toàn đi về. Đơn giản, đến tôi đấu với Yuki cũng chưa chắc giành được phần thắng cơ mà.
Yuki cười lớn: "Em nghĩ sao?"
"Thôi vậy." Tôi cúi đầu, cố gắng thu lại sự tập trung vào cốc trà.
"Em thật là... Thôi ngủ sớm đi." Yuki cầm lấy hai cốc trà đã nguội đi vào bếp. Tôi sắp xếp đơn giản lại chăn gối, leo lên giường, chừa chỗ phía trong cho cô ấy. Không hiểu nghĩ thế nào, tôi liền bật dậy, mở đèn, lấy quyển nhật ký trong ngăn kéo, đặt bút viết.
「Ngày 11/2/1990
Có biến cố. Án mạng nhiều đến bất thường.」
Rồi như có ma lực xui khiến, tôi di chuyển ngòi bút viết thêm.
「Kagayama. Mamarin.」
0 nhận xét:
Đăng nhận xét